Quốc Cường – nhớ 7 năm ngày mất

0
1506

Hôm nay, ngày 21.04. Vậy là đã 7 năm rồi, kể từ ngày em – Gioan Baotixita Nguyễn Quốc Cường (TH.K96) ra đi, ra đi mãi mãi!

Người anh em Quốc Cường, mặc đồ cử nhân đứng giữa ở hàng sau

Bảy năm với ai đó là dài nhưng với anh dường như nó mới chỉ vừa hôm qua, còn đâu đấy, rất gần. Đúng thế, 7 năm đã có bao chuyện xảy ra nhưng trong anh, hình ảnh một Quốc Cường ngày nào còn tươi nguyên, tinh khôi.

Cứ mỗi lần Nhóm gặp nhau sinh hoạt, anh thường hay nhìn vào 1 ghế trống và mường tượng rằng em vẫn đang hiện diện. Nhất là từ ngày bé Hoàng Anh (em gái của em) vào sinh hoạt Nhóm, anh lại càng nhớ đến hình ảnh thân thương của em.

Mỗi lần Nhóm có nhiều công việc phải lo, anh lại nhớ đến sự cộng tác đầy nhiệt huyết của em. Mỗi lần tổ chức các sự kiện, anh lại nhớ đến em – người có mặt trên từng cây số trong các sự kiện của Nhóm (thường là người đăng ký đầu tiên).

Ngày ấy, em là trưởng K96 – phụ trách thu quỹ Nhóm. Hàng tháng khi đến kỳ hẹn, em tự ứng tiền để nộp cho thủ quỹ Nhóm, rồi thu gom các thành viên sau. Hành động nhỏ bé, đáng yêu này nói lên được tinh thần trách nhiệm và sự nhiệt tâm của em.

Với Nhóm là thế, với gia đình em càng đáng yêu hơn. Ra trường em lao vào tìm việc kiếm tiền và phụ giúp rất nhiều cho gia đình, hỗ trợ bố mẹ nuôi các em ăn học. Thậm chí, có lúc hết giờ làm ở công ty, em còn tranh thủ sửa máy, cài máy vi tính cho khách hàng để kiếm thêm thu nhập. Có lúc anh trách khéo là em chẳng biết lo gì cho bản thân mình vì chưa một lần nghe em nói đến chuyện bạn gái, hay những dự tính cho tương lai của em.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi cho đến một ngày… Kim Chi gọi điện thoại cho anh giọng đầy thảng thốt khi thông tin cho anh về căn bệnh quái ác của em: ung thư máu. Anh như không tin vào điều mình nghe. Cầu mong rằng kết luận của bác sĩ là do chẩn đoán sai! Nhưng thật tai quái, đó là sự thật – một sự thật quá đau lòng.

Không riêng gì gia đình em, với NLYT khi nhận được thông tin này mọi người đều rất bàng hoàng, xót xa. Vậy nên, từ hôm nhập viện, ngày nào nơi khoa Huyết học (bệnh viện Chợ Rẫy), cũng có vài thành viên Nhóm lửa đến thăm hỏi, động viên em rồi ra về len lén lau những giọt nước mắt vì cảm thương, quý mến em.

Cũng dịp này rất nhiều anh chị em đã mạnh tay chia sẻ vật chất để hỗ trợ em an tâm điều trị. Đến nay, chưa lúc nào anh thấy sự chia sẻ của Nhóm được đẩy cao, nhân rộng đến vậy. Qua sự kiện này, thêm một lần nữa để biết tình Nhóm dành cho em nhiều đến mức nào.

Đồng hành với em mới biết căn bệnh này tai ác, đớn đau đến mức nào. Vài ngày lấy máu một lần, có khi, họ còn dùng những mũi kim lớn (như tăm xe đạp) để chọc sâu vào trong xương lấy tủy xét nghiệm làm em đau quặn mình. Hàng ngày, họ lấy ven cho em để chích thuốc, chuyền thuốc. Hai cánh tay của em xưa gân guốc, cường tráng thế nào mà giờ teo tóp và đầy rẫy những điểm thâm tím. Các thớ thịt như bị nghiền nát vì những mũi kim.

Thậm chí, có lần anh chứng kiến cả cơn thổ huyết của em, đau đớn quá Quốc Cường ơi! Căn bệnh đã vắt kiệt sức em đến nỗi một Quốc Cường cường tráng mà anh từng biết ngày nào, giờ tứ chi teo tóp, tóc rụng nhiều, mắt buồn xa vắng… Tuy đớn đau thế nhưng lạ lắm và đáng khâm phục thay, chưa bao giờ anh nghe em ta thán, than vãn một tiếng. Chứng kiến những tháng ngày em vật vã trong đớn đau và biết y học đã đầu hàng, anh thầm cầu xin Chúa sớm gọi em về để em thoát khỏi những đớn đau.

Chiều ngày 21/4/2007, em đã trút hơi thở cuối cùng và trở về với đất mẹ thân yêu, chấm dứt những tháng ngày đớn đau, sống chung với thuốc và hóa chất. Và buồn nhất là phải chấm dứt luôn cả những tháng ngày anh em bên nhau để chia sẻ những buồn vui, những sinh hoạt của Nhóm.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng nhận được tin em mất, anh và Nhóm vẫn không tránh khỏi những bàng hoàng, mất mát, đau xót. Về quê, thức cùng em đêm cuối và cũng để tiễn em về đất mẹ mới cảm hiểu được những tình cảm thân thương mà gia đình và xóm làng dành cho em.

Mẹ em đau đớn như hóa điên. Ba em như quỵ ngã sau biến cố này. Rõ ràng, với gia đình, em là người con hiếu nghĩa, người anh đầy trách nhiệm. Với lối xóm, giáo xứ nơi em sinh sống, em là biểu tượng của sự vượt khó, chăm chỉ. Và với NLYT, em là thành viên năng nổ, nhiệt tình và hòa đồng.

Còn với riêng anh, em là người XẢ THÂN: Xả thần vì gia đình, vì người thân, vì bạn hữu. BMC năm 2007 ở Đà Lạt, trong Lời nguyện giáo dân, anh Duy Kha đọc bị ngắt quãng nhiều lần vì những tiếc nấc, những nghẹn ngào… Thương em lắm, Cường ơi!

Anh viết những tâm tình này khi vừa xem lại bộ phim Cuộc đời Chúa Cứu Thế và lại liên tưởng đến những mũi kim đâm vào da thịt em, đến cánh tay bị băm nát của em. Chợt nhận ra rằng những tháng ngày đau bệnh, em được hiệp thông sâu xa vào mầu nhiệm khổ giá của Chúa Ki Tô và tin chắc rằng em đã được Phục sinh cùng Ngài.

Hôm nay, giỗ lần thứ 7 của em, anh chia sẻ vài kỷ niệm như một nén tâm nhang cho em nhé! Cầu chúc em nghỉ yên. Anh và Nhóm sẽ mãi nhớ và cầu nguyện cho em và anh tin chắc rằng khi về với Chúa, em cũng sẽ ngày đêm bầu cử cho gia đình và NLYT. Phải vậy không em?

Nhớ em nhiều,

 

Anh, Minh Dương